Hắn phóng thẳng về nhà . Mở cửa vào đã thấy mọi người đã tập ở nhà . Nó chạy lại tám với hai con bạn .
- Đi chùa làm sư mà được thăng cấp làm quan xử án luôn – nó cười híp mắt nói
- Là sao ? – mọi người ngơ ra ko hiểu nó nói gì chỉ mình hắn hiểu
- Thì là vậy nè … bla … bla …. bla …. – nó kể hết chuyện đêm qua cho cả đám nghe
- Mà ở đó mày dậy mấy giờ ? – Ân hỏi
- 5 giờ ! – nó trả lời tỉnh bơ mà làm cho cả đám trừ hắn té cái rầm
- Ai kêu mày dậy ? – nhỏ hỏi
- Nam – nó tiếp tục trả lời
- Mày kêu nó dậy bằng cách nào vậy ? – anh hỏi
Tới câu này nó và hắn im lặng ko nói gì . Mặt nó thì đỏ ửng lên .
- Tao kêu dậy bằng cách nào kệ tao – hắn trả lời cộc lốc
- Ko nói thì thôi – Nhân nói
Tám miết cũng tới giờ đi ngủ . Cả đám lên phòng ngủ . Sáng ngày mai , hắn cũng nói đúng một câu “ cô ko dậy tao làm cách hôm trước ” . Vừa nghe xong câu đó nó bật dậy ngay . Tới trường mặc kế những ánh mắt đủ loại hình nó và hắn bước thẳng lên lớp . Nhắc mới nhớ , hôm nay lớp nó có bài kiểm tra một tiết tiếng anh . Nhưng nói về tiếng anh là cả đám rành nhất vì đã đi hơn 20 nước . Cầm cái đề lên cả đám lắc đầu thở dài ghi vào tờ giấy một câu làm bà giám thị té ghế “ EASYLESSON, DONOT ” ( bài dễ , ko làm ) . Mọi người nhìn cả đám lên nộp bài mà thời gian chưa đầy 5 giây . Bài kiểm tra này của cao học mà cả đám chưa đầy 5 giây đã nộp bài . Cả đám về chỗ ngồi chơi . Mỗi người một việc . Nó bỗng nhiên dừng lại
- CÔ ƠI , LÁT NỮA CÔ CHO CON 2 BÀI KIỂM TRA VỀ GIỚI HẮC ĐẠO . MỖI BÀI 10 CÂU . CON SẼ MỜI 2 NGƯỜI Ở GIỚI HẮC ĐẠO CHẤM BÀI – nó nói làm cả lớp và bà giám thị ko hiểu gì hết trừ cả đám .
- Muốn thi trận cuối à ? – hắn quay sang hỏi với giọng lạnh lùng
- Umk . tôi nghĩ việc này nên kết thúc xem ai là người thắng – nó mỉm cười nói – Ân , gọi – nó quay sang Ân nói . Ân nghe nó nói nên lấy điện thoại ra gọi cho hai vị có chức vị cao trong giới hắc đạo nhưng ko bằng nó và hắn .
15 phút sau mọi thứ đã chuẩn bị xong . Nó với hắn mỗi người một dãy . Nghe chữ bắt đầu nó và hắn lao vào làm . Ngoài cửa cứ nghe mấy câu “ Anh Nam cố lên ” , nam sinh “ Cố lên Băng ” . Nó và hắn ko thể nào tập trung được
- IM HẾT – nó và hắn đồng thanh quát lên làm ấy người ngoài cửa im thin thít
Hết giờ nó và hắn lên nộp bài . Giám thị chấm bài mà nó và hắn cứ ngồi nghe nhạc , chơi game . Tới lúc thông báo kết quả .
- Xin lỗi Băng chủ nhân , chủ nhân sai một câu nên Nam chủ nhân thắng – giám khảo nói
“ Rầm ” . Trời đất như đảo lộn trong đầu nó . Quỳ xuống , mặt nó vô hồn . Tại sao nó lại thua chứ ? Ko lẽ nó quá vô dụng ?
- Trời con đó thua là phải ! – nữ sinh 1 nói
- Đúng rồi ! – nữ sinh 2 nói
- Con đó làm gì mà thắng nổi hoàng tử chứ . Nó chỉ ăn bám người khác thôi – M.Ân nói
“ Bốp ” . Nhỏ tát M.Ân một cái rõ đau vào mặt
- Tao nói ày biết , mày nói người ta ăn bám thì mày cũng chẳng khác gì con chó hoang đi ăn thức ăn thừa ngoài bãi rác . Mày có ngon mày lại thi kìa , coi mày có thắng nổi ko ? Ồ , thì ra mày ko dám , còn người ta dám vì người ta đủ mạnh còn mày thì sao ? Suốt ngày ngồi đi cua trai chẳng làm được tích sự gì – nhỏ tức giận quát
- Mày … - M.Ân cứng họng chỉ vào mặt nhỏ
Còn hắn nãy giờ chẳng để ý mấy đám nữ sinh nói gì chỉ khẽ liếc nó . Nó nghe những lời đó , nó càng thấy nó vô dụng ko làm được gì . Tới quê hương mà nó có những anh chị em kết nghĩa mà nó ko nhớ nỗi còn làm bài sai . Nó vô thức chạy ra ngoài lớp .
- Băng ơi , Băng ! – nhỏ với Ân nói với theo nó
- Thôi , cứ để Băng một mình đi – anh nói
Nhỏ và Ân nghe anh nói cũng an tâm phần nào nhưng lo lắng cho nó là chủ yếu .
- Con đó thì làm được gì chứ ! – Ngọc Anh lên tiếng
- IM HẾT , AI NÓI VỀ KÊU BA MẸ CHUẨN BỊ QUAN TÀI ĐI – hắn quát lên rồi chạy đi tìm nó
Nó thì cứ chạy ko biết mình đã chạy đi đâu . Tới lúc nó dừng lại thì nó đang đứng tại một khu cỏ xanh mướt . Nó mới chợt nhận ra đây là cái nơi lần trước hắn cứu nó thoát khỏi đám đầu gấu kia . Nó ngồi xuống úp nghiêng mặt vào đầu gối .Nước mắt nó cứ thế mà rơi trong vô thức .
- Mình thật là vô vụng mà . Bây giờ mấy câu dễ như vậy mà cũng làm sai . Làm sao mà mình dám nhìn mặt tổ chức nữa chứ ! – nó nghĩ mà lòng chua xót
Hắn thì cứ chạy đi tìm nó . Lướt qua khu cỏ xanh mướt hắn dừng lại nhìn nó đang ngồi khóc
- AAAAAAAAAAA , SAO MÌNH LẠI VÔ DỤNG THẾ NÀY ? – nó la lên trong vô vong . Nước mắt nó vẫn cứ rơi
Hắn tiến lại đưa cho nó cái khăn . Nó ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn . Sà vào lòng hắn , nó khóc nức nở . Khóc như chưa bao giờ được khóc . Cũng phải thôi , từ nhỏ tới giờ nó ko bao giờ ra một giọt nước mắt nào . Vậy sao bữa nay thua hắn nó lại khóc ? Từ trước giờ nó thua bao nhiêu trận mới lên được vị trí cao thứ hai trong giới hắc đạo . Nó đã luyện tập rất nhiều mới thắng . Sao bây giờ nó lại khóc ? Nhìn nó khóc mà lòng hắn đau thắt .
- Cô cứ khóc đi , khi nào mệt thì nghỉ - hắn nói nhẹ nhàng
Nó càng khóc to hơn .
- Cô ko có vô dụng chỉ là cô ko tin vào chính mình và ko làm hết sức thôi – hắn nói rồi đẩy đầu nó ra – Vì vậy ko đáng để cô khóc . Ngày xưa cô luôn luôn mỉm cười và lạc quan cơ mà ? Sao giờ mặt như con mèo thế ? Nín , ko khóc nữa – hắn nói tiếp
Nó nín hẳn . Hắn từ từ cuối đầu xuống . Đặt môi mình lên đôi môi đỏ mọng của nó . Lúc này đôi mắt của nó to nay còn to hơn . Nhưng nó vẫn cảm nhận được vị ngọt ngọt ở đầu lưỡi . Bây giờ nó cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc . Nó từ từ nhắm mắt lại cảm nhận cái mùi vị của hạnh phúc . Hắn buông ra , nắm tay nó đi về . Tới nhà , cả đám thấy nó và hắn nắm tay nhau . 2 con nhỏ bạn kéo nó vào nàh bếp . Hai thằng bạn kéo hắn ra phòng khách
- Chuyện gì nói mau ? – nhỏ nghi ngờ hỏi
- Có ..có gì đâu – nó lắp bắp nói
- Thiệt ko ? – Ân vẫn chưa tin
- Thiệt – nó gật đầu
Về phần hắn
- Mày với con Băng có chuyện gì vậy ? – Nhân hỏi
- Ko có – hắn trả lời lạnh lùng
- Thiệt ? – anh hỏi
- Thiệt – hắn trả lời
Nó và hắn sau khi bị tra hỏi liền đi lên phòng . Ở dưới phòng khách
- Sao ? – nhỏ hỏi
- Ko moi được thông tin gì hết – Nhân trả lời chán nản
- Trời , haizz – cả đám thơ dài
Lên phòng hắn nói
- Ngày mai là bắt đầu hợp đồng – hắn nói diu dàng nhưng ko kém phần lạnh lùng
- Umk , vậy là một tháng ko được tự do – nó nói trong mệt mỏi
- Umk , chứ sao nữa ? – hắn hỏi
- Ko sao – nó nói rồi leo lên giường nằm ngủ
Chương 17
Sáng đang ngủ . Mỗi đứa một phòng tụi nó bỗng nhiên bật dậy . Một cảm giác xui xẻo đang dâng lên trong lòng tụi nó . Nó nhanh chân chạy xuống nhà xem lịch . Hai nhỏ bạn của nó cũng xuống xem cùng nó .
- AAAAAAAAAA , KO THỂ NÀO – tụi nó la lên sau khi xem
- Có chuyện gì mà mấy người la lối um sùm vào sáng sớm vậy ? – Nhân bước xuống cầu thang cùng hắn và anh hỏi
- HÔM NAY LÀ VALENTINE – tụi nó la thêm lần nữa
Nghe tới đây anh và Nhân té lộn cổ . Hắn thì chỉ nhíu mày nhăn mặt . Thay đồ , chuẩn bị xong cả đám xuất phát đi học . Vừa bước vào cổng trường đã thấy nam nữ đứng đầy sân
- Haizz , nhìn hoài mù mắt – suy nghĩ của cả đám khi bước vào cổng trường
- HẠ BĂNG , XIN EM HÃY NHẬN SÔCÔLA CỦA CHÚNG ANH – nhóm Fan We Love Hạ Băng đồng thanh nói . Bắt đầu từ câu nói đó , cả đám bị vây quanh . Những câu nói mà cả đám cho là mắc ói , sến súa xuất hiện . Cả đám bực quá mà ko làm gì được . Cuối cùng ko chịu nỗi .
- IM HẾT – cả đám đồng thanh hét lên
- BỰC BỘI – hắn mở đầu với một câu nói lạnh lùng
- CHƯỚNG MẮT – nó tiếp lời bằng một giọng nói giống hắn
- NÓNG NỰC – anh nhăn mặt nói
- RÃNH RỖI – nhỏ nói tiếp
- ỒN ÀO – Nhân quay mặt sang chỗ khác nói giọng lạnh băng
- KHÓ CHỊU – Ân chốt lại cho cả đám
Sau khi nghe cả đám hét , toàn trường im thin thít
- Vậy mấy anh chị có người yêu chưa ? – một cậu nhóc lớp ba bị lạc vào trường ngây thơ hỏi
- Ơ , nhóc ? – nó và hắn quay về nơi phát ra giọng nói
- Em hỏi mấy anh chị có người yêu chưa ? – cậu nhóc lặp lại lần nữa
- Sao nhóc ở đây ? Chị nhớ nhóc quá – nó chạy lại ôm thằng nhóc trước mặt mọi người
- Á , đau em – nhóc nhăn mặt nói
- Hì , chị xin lỗi – nó cười
- Sao lại ở đây ? – hắn tỏa ra một luồng sát khí ko hề nhỏ
- Em đi lạc – nhóc ngây thơ trả lời , ko tỏ vẻ gì gọi là sợ luồng sát khí từ người hắn
- Nói lại – hắn lạnh giọng nói
- Tại em nhớ hôm nay chắc chắn hai sẽ gặp rắc rối nên mới trốn học tới đây – nhóc vừa nói vừa gãi đầu
- Em quen anh này hả ? – nó hỏi
- Umk , anh ấy là anh hai em . Ảnh Lí Nhất Nam thì em là Lí Nhất Huy – nhóc vừa nói vừa chỉ vào hắn
- Sao em quen con heo lùn này ? – hắn cố tình đụng chạm nó
- Hứ , tôi lùn tôi mập kệ tôi – nó liếc xéo hắn
- 2 năm về trước , khi hai lên máy bay đi Australia em ko nỡ xa hai nên ngồi khóc một mình ở đó . Chị Băng lại hỏi sao em khóc . Em kể hết mọi chuyện ra cho chỉ nghe rồi chỉ nói chỉ cũng có hoàn cảnh giống em nên dẫn em đi ăn kem . Chỉ ăn nhìu ghê luôn . Sau đó em nhận chỉ làm chị hai . 1 tháng sau pama dẫn em qua Mỹ . Em và chỉ ko gặp nhau giờ gặp lại – nhóc tuôn một lèo
- Em là em trai của Nam gọi Nam là anh hai mà em còn gọi con Băng là chị hai là em muốn con Băng làm vợ … - nhỏ nói tới cuối thì im bặt vì nó đang nhìn nhỏ với một con mắt rất ư là “ dịu dàng ” .
- Vợ ai ? – nó hỏi nhỏ
- Vợ của chồng mày – Ân giải vây cho nhỏ
- Hừ , coi chừng đấy – nó nói
- Vậy mấy bạn nói đi , mấy bạn có người yêu chưa mà ko nhận sôcôla của tụi này ? – một nam sinh nói
- Đúng rồi , nói đi – nữ sinh nói
- Người yêu của tụi này á hả ? Đây nè – tụi nó nhắm mắt chỉ vào người con trai kế bên mình
- Người yêu của tôi – tụi hắn đút tay vào túi quần nói
- HẢ ? MẤT NGƯỜI ĐẸP – nam sinh đồng thanh
- TRỜI HOÀNG TỬ CỦA LÒNG EM – nữ sinh la lên
Nói rồi cả đám xách thêm nhóc chạy lên lớp . Vừa ngồi vào ghế . Nó đã thấy nhóm Fan We Love Hạ Băng đi tới chỗ nó . Nó thở dài
- Chắc chết quá – nó nghĩ
- Hạ Băng , nếu cô có người yêu thì tôi ko làm phiền cô nữa . Mục đích của bọn tôi là theo đuổi cô và mong cô hạnh phúc nhưng tôi thấy cô đã hạnh phúc khi ở bên người mình yêu . Chúng tôi sẽ giải tán nhóm Fan . – Vinh nói rồi quay sang hắn – Xin anh hãy bảo vệ và làm cho cô ấy hạnh phúc . Tạm biệt – nói rồi Vinh quay lưng bước đi
- Nè Vinh – nó nói với Vinh
- Hử ? – Vinh quay lưng lại
- Cảm ơn – nó nói
- Cô hãy nhớ mặc dù bọn tôi đã giải tán nhưng luôn sẵn sàng hi sinh để bảo vệ cô và làm cô hạnh phúc . Chúng tôi luôn ở bên cô – Vinh tiến lại gần nói nhỏ vào tai nó rồi bước đi . Hắn nghe thấy hết những lời nói của Vinh . Hắn cảm thấy hơi khó chịu trong người . Nó khẽ mỉm cười rồi lăn ra ngủ vì đây là tiết giữa . Nhưng lại là cái môn văn . Cái môn mà nó cho là sến súa , buồn ngủ nhưng nó vẫn học giỏi môn này . Cả đám cũng lăn ra ngủ . Đang ngủ thì cả đám bỗng thức giấc vì tiếng nói của nhóc
- XIN CHÀO CÁC ANH , CÁC CHỊ , CÁC CÔ , CÁC THẦY VÀ TOÀN BỘ NHỮNG NGƯỜI CÓ MẶT Ở ĐÂY . EM LÀ NGƯỜI THAY MẶT CÔ HIỆU TRƯỞNG THÔNG BÁO CHO TOÀN TRƯỜNG LÀ : VÌ THỜI GIAN QUA DO SỬA PHÒNG THÍ NGHIỆM DO CHỊ HẠ BĂNG CẦM ĐẦU LÀM NỔ NÊN KO TỔ CHỨC VALENTINE ĐƯỢC . CHO NÊN TỐI NAY LÚC 6 GIỜ TOÀN TRƯỜNG TẬP TRUNG Ở SÂN DỰ VALENTINE AI KO TỚI SẼ KỈ LUẬT . ANH NHẤT NAM , ANH THÁI NHÂN , ANH HẠ THIÊN , CHỊ HẠ BĂNG , CHỊ KHẢ ÁI VÀ CHỊ KIỀU ÂN KO ĐI SẼ ĐƯỢC TRUYỀN TIN TỚI BA MẸ VÀ LẤY TẤT CẢ CHÌA KHÓA XE HƠI , MÔTÔ TRONG VÒNG 3 THÁNG . ĐẶC BIỆT ANH NHẤT NAM . ANH MÀ KO ĐI LÀ EM SẼ CHO NGƯỜI YÊU CỦA ANH MÀ ANH NÓI HỒI SÁNG ĐI NGỦ CHUNG VỚI ANH KHÁC . NỮ MẶC VÁY , NAM QUẦN TAY ÁO SƠ MI . XIN HẾT – nhóc nói hăm dọa có , ranh ma có .
- WHAT ? – nó la lên khi nghe nhóc thông báo
Đi thì đi nhưng ko thể nào bắt nó mặc váy vì váy đâu mà mặc ? Từ nhỏ tới giờ đi tiếp khách với ba mẹ nó toàn mặc đồ bộ . Đi giày cao gót nó ko nói còn đằng này bắt nó mặc váy . Nó ghét nhất là mặc váy vì khi mặc phải đi đứng ý tứ , nhẹ nhàng rất bực bội . Bây giờ ép nó mặc váy thì làm sao mặc . Hắn nhìn nó thì biết ngay nó ko có váy để mặc vì hắn đã từng xem qua một lần tủ đồ của nó . Toàn là áo thun , áo sơ mi , áo xách nách , áo sơ mi buộc nơ hở bụng , quần đùi , quần dài và quần bó . Ko có một cái váy . Hắn bỗng khẽ nhếch môi cười rồi đứng dậy kéo nó ra ngoài . Bà cô đứng trên bục trố mắt ra nhìn mà ko dám làm gì .
- Nè , đi đâu vậy ? – nó nhăn mặt hỏi
- Đi chuẩn bị - hắn vẫn cứ kéo nó đi . Tới gara ném nó vào xe , phóng đi . Hắn dẫn nó tới Trung Tâm Thương Mại B.I thuộc chủ quyền của hắn . Nó nhìn tòa nhà lớn hơn cái Trung Tâm Thương Mại L.K của nó . Hắn kéo nó vào . Giao nó ấy chị nhân viên hắn phán một câu lạnh lùng :
- Chuẩn bị dự tiệc Valentine
Chờ hắn nói xong nó mới hiểu ra . Trong khi mấy chị nhân viện định kéo nó vào phòng trang điểm và thay đồ nó chạy lại kéo tay hắn nói giọng tủi thân :
- Anh nỡ cho tôi mặc váy sao ? Ko chịu đâu , anh tha cho tôi đi – nó vừa nói vừa chu mỏ
- Hợp đồng , ko cãi – hắn đưa cho nó một câu làm nó suy sụp tinh thần
- KO , BUÔNG TÔI RA . TÔI KO MUỐN MẶC VÁY – nó la lên khi mấy chị nhân viên lôi nó vào phòng chuẩn bị và trang điểm . Trong lúc chờ nó chuẩn bị hắn cũng đi chuẩn bị . Nó bước ra hắn đã chờ sẵn ở đó . Bước lại gần hắn nó mới nhìn kĩ . Hắn có một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp . Hắn diện một cái quần jeans màu xanh đậm . Cái áo thun màu trắng có chữ handsome màu đen . Bên ngoài cái áo thun hắn còn khoác vào cái áo sơ mi sọc caro màu đỏ đen . Còn có đôi giày bata hiệu Nike Jordan màu đỏ trông rất phá cách . Tóc hắn được vuốt thêm một ít keo . Còn nó thì cái váy ko có ống tay dài ngang đầu gối màu đen . Ở mép váy có viền ren màu trắng . Hai bên eo có hai cái nơ màu trắng . Đôi giày cao gót màu đen nốt . Mái tóc nó được xõa tự nhiên . Ở phần đuôi tóc được uốn cụp vào trong . Mặt nó được các chị nhân viên cho trang điểm nhẹ . Lúc nó bước ra hắn có đơ đơ ngơ ngơ một chút nhưng thu lại liền còn nó thì cứ ngắm hắn mãi .
- Đi , tôi biết tôi đẹp rồi – hắn kéo tay nó lên xe để tới trường dự lễ Valentine
- Hứ - nó chu mỏ
Tới cổng bao con mắt đều hướng về nó và hắn . Chỉ trong chốc lát nó và hắn hoàn toàn bị vây kín .
- Hạ Băng có khác – Vinh từ đâu bước tới nói
- Cảm ơn , thay đổi hẳn nhỉ ? Công tử ? – nó bất ngờ trước sự thay đổi của Vinh nhưng vẫn giữ được bình tĩnh
- Quá khen – Vinh nói rồi đi mất
Nhìn một hồi nó cũng thấy đám nó đang đứng ở quầy thực phẩm . Thật tình mà nói hôm nay hai con nhỏ bạn của nó rất đẹp . Hai hoàng tử của hai con nhỏ đó cũng rất bảnh . Tiệc tàn đang định đi ra về thì có một cô cái ăn mặc thiếu vải đụng phải vào nó làm nó té . Nó nhanh mắt nhận ra đó là M.Ân . Vì chỉ có cô ta và đám bạn của cô ta mới ăn mặc hở hang như vậy . Nó phủi váy đứng dậy thì nhận được một tin nhắn : “ Ra sân sau gặp một chút nhé . Mình về rồi . Lâm ” Thấy vậy nó vui mừng chạy ra sân sau đã thấy Lâm đứng sẵn ở đó . Nó nhác thấy bóng Lâm thì vui mừng tiến lại .
- Chào Lâm về sớm hơn Băng tưởng đó – nó đập vào vai Lâm
- Phải về chứ - Lâm trả lời
- Mà kêu Băng ra đây có chuyện gì vậy ? – nó ngây ngô hỏi
- Lâm …Lâm …- Lâm nhắm mắt cố gắng nói ra
- Lâm làm sao ? – nó vẫn bình tĩnh
- Lâm yêu Băng . Làm bạn gái Lâm được ko ? – Lâm cố gắng nói đến cuối cùng . Nói đến đây trong tim ai ở gần đó khẽ nhói đau
Nó bây giờ thì đôi mắt nó đã to nay còn to hơn . Nó quá ngạc nhiên . Từ trước giờ nó vẫn luôn nghĩ tình cảm của Lâm đối với nó chỉ là tình cảm bạn bè . Nó ko ngờ Lâm lại yêu nó .
- Băng …yêu Nhất Nam ? – Lâm hỏi nó chứa chan sự hi vọng
- Băng …Băng ko biết – nó trả lời mà trong lòng vẫn rối như tơ vò
Nghe nó trả lời Lâm bỗng thoáng buồn . Quen với nó được mấy năm nên Lâm hiểu rõ tính nó . Yêu thì nói yêu . Ko yêu thì nói ko yêu . Còn đằng này thì ko biết . Nhưng Lâm quyết ko bỏ cuộc .
- Vậy Băng suy nghĩ đi , Lâm về đây – Lâm nói rồi đi mất . Chỉ còn mình nó đứng đó . Hắn nãy giờ ở trên cây đã nghe hết mọi việc . Tim hắn bỗng nhói đau . Nó cứ bước tới một nơi vô xác định . Tới khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở khu cỏ bữa trước . Nó cảm thấy nơi đây làm cho nó cảm thấy rất dễ chịu . Hắn đi theo nó . Nhìn hoàng hôn đang buông xuống lòng nó chợt nhớ tới hắn . Đứng dậy quay ra đằng sau đã thấy hắn đã đứng đó . Nó ko muốn cho hắn biết chuyện vừa xảy ra . Hai con người cứ ngồi đó ngắm hoàng hôn . Mỗi người một suy nghĩ .